Bởi vì quá yêu một người...
Bởi vì quá yêu một người, nên đêm đêm nằm thao thức nhớ về người ấy..
Bởi vì quá yêu một người, nên mỗi khi đặt bút xuống định viết một điều, lại nghĩ đến tên người ấy.
Bởi vì quá yêu một người, nên mỗi con đường đi qua, mỗi bước chân dừng lại đều ngỡ tưởng như người ấy đang đứng kề bên, đưa đôi bàn tay nắm trọn cả thế giới ấy - Để tôi giúp em vượt qua những khó khăn này.
Phải làm sao đây!
Phải làm sao đây khi đã quá yêu một người...
Vạn lần trong suy nghĩ đã từng ước đến được một ngày nắm tay đi bên người ấy.
Chỉ cần người ấy nói đang rất buồn, tôi có thể gác lại toàn bộ công việc bộn bề của mình để đến với người ấy.
Chỉ cần người ấy nói người ấy không làm sai trái điều gì cả, tôi có thể sẵn sàng bỏ qua mọi lời nói dối vụng về và những lỗi lầm sai trái mà người ấy đã gây ra.
Chỉ cần người ấy nói người ấy luôn đúng, tôi cần phải tin em. Tôi có thể tức khắc gật đầu, hôn nhẹ lên trán người ấy và thì thầm rằng, "Tôi tin em."
Chỉ cần người ấy nói, anh sẽ bên em mãi chứ? Tôi sẽ bỏ lại sau lưng tất cả nỗi lo âu của cuộc đời, nắm tay người ấy và nói rằng, "Chỉ cần là em, chỉ cần người ấy là em, tôi đều có thể hy sinh tất cả."
Để rồi sau tất cả những nỗ lực ấy, người ấy nói rằng tình yêu không phải là sự hy sinh, cũng không phải là sự tin tưởng mù quáng. Không phải là bỏ rơi tất cả sự nghiệp và cuộc đời chỉ vì một người con gái vốn dĩ chỉ như con gió đi lướt qua nhanh trong cuộc đời tôi trong một buổi chiều tàn cô đơn và vắng lặng.
Để rồi sau bao yêu thương mà tôi đã trao đi cho một người con gái đặc biệt duy nhất tôi từng gặp, người ấy chỉ lạnh lùng nói rằng,
"Tình đơn phương cũng giống như một toà Trường Thành. Anh có đi hết được toà Trường Thành đó không?
Không thể!
Em cũng không thể.
Vậy nên, trong tim em vẫn có một toà Trường Thành còn dang dở không thể bước tiếp…
Liệu anh có thể kiên nhẫn chờ em đi hết toà Trường Thành ấy không ?"
Tôi chỉ cười, không trả lời.
Tôi không biết người con trai trong tim người ấy là ai, không biết đoạn đường người ấy cần phải đi là bao xa, cũng không biết trong tim tôi đã dựng xây xong bao nhiêu toà Trường Thành..
Chỉ là mong khi người ấy đã đi hết đoạn đường của mình, toà thành của tôi vẫn sừng sững hiên ngang ở đấy, như vậy tôi mới có đủ dũng khí để đi tiếp cùng người ấy con đường dài sau này, say này, và mãi tận sau này nữa.
Chỉ là bởi vì tôi yêu người ấy, yêu người ấy rất nhiều.
Yêu bằng một thứ tình cảm vô hình và vô điều kiện..
Để rồi đến ngày người ấy nói rằng người ấy cũng yêu tôi, lúc đó tôi sẽ ôm người ấy thật chặt, mãi không buông và nhắn nhủ câu nói muôn đời rằng.
"Em chính là toà Trường Thành không thể bước tiếp trong tim tôi."
Bởi vì quá yêu một người, nên mỗi khi đặt bút xuống định viết một điều, lại nghĩ đến tên người ấy.
Bởi vì quá yêu một người, nên mỗi con đường đi qua, mỗi bước chân dừng lại đều ngỡ tưởng như người ấy đang đứng kề bên, đưa đôi bàn tay nắm trọn cả thế giới ấy - Để tôi giúp em vượt qua những khó khăn này.
Bởi vì quá yêu một người |
Phải làm sao đây!
Phải làm sao đây khi đã quá yêu một người...
Vạn lần trong suy nghĩ đã từng ước đến được một ngày nắm tay đi bên người ấy.
Chỉ cần người ấy nói đang rất buồn, tôi có thể gác lại toàn bộ công việc bộn bề của mình để đến với người ấy.
Chỉ cần người ấy nói người ấy không làm sai trái điều gì cả, tôi có thể sẵn sàng bỏ qua mọi lời nói dối vụng về và những lỗi lầm sai trái mà người ấy đã gây ra.
Chỉ cần người ấy nói người ấy luôn đúng, tôi cần phải tin em. Tôi có thể tức khắc gật đầu, hôn nhẹ lên trán người ấy và thì thầm rằng, "Tôi tin em."
Chỉ cần người ấy nói, anh sẽ bên em mãi chứ? Tôi sẽ bỏ lại sau lưng tất cả nỗi lo âu của cuộc đời, nắm tay người ấy và nói rằng, "Chỉ cần là em, chỉ cần người ấy là em, tôi đều có thể hy sinh tất cả."
Để rồi sau tất cả những nỗ lực ấy, người ấy nói rằng tình yêu không phải là sự hy sinh, cũng không phải là sự tin tưởng mù quáng. Không phải là bỏ rơi tất cả sự nghiệp và cuộc đời chỉ vì một người con gái vốn dĩ chỉ như con gió đi lướt qua nhanh trong cuộc đời tôi trong một buổi chiều tàn cô đơn và vắng lặng.
Để rồi sau bao yêu thương mà tôi đã trao đi cho một người con gái đặc biệt duy nhất tôi từng gặp, người ấy chỉ lạnh lùng nói rằng,
"Tình đơn phương cũng giống như một toà Trường Thành. Anh có đi hết được toà Trường Thành đó không?
Không thể!
Em cũng không thể.
Vậy nên, trong tim em vẫn có một toà Trường Thành còn dang dở không thể bước tiếp…
Liệu anh có thể kiên nhẫn chờ em đi hết toà Trường Thành ấy không ?"
Tôi chỉ cười, không trả lời.
Tôi không biết người con trai trong tim người ấy là ai, không biết đoạn đường người ấy cần phải đi là bao xa, cũng không biết trong tim tôi đã dựng xây xong bao nhiêu toà Trường Thành..
Chỉ là mong khi người ấy đã đi hết đoạn đường của mình, toà thành của tôi vẫn sừng sững hiên ngang ở đấy, như vậy tôi mới có đủ dũng khí để đi tiếp cùng người ấy con đường dài sau này, say này, và mãi tận sau này nữa.
Chỉ là bởi vì tôi yêu người ấy, yêu người ấy rất nhiều.
Yêu bằng một thứ tình cảm vô hình và vô điều kiện..
Để rồi đến ngày người ấy nói rằng người ấy cũng yêu tôi, lúc đó tôi sẽ ôm người ấy thật chặt, mãi không buông và nhắn nhủ câu nói muôn đời rằng.
"Em chính là toà Trường Thành không thể bước tiếp trong tim tôi."