Random Post

Thứ Bảy, 9 tháng 11, 2013

Nghiêng nghiêng nỗi nhớ!

Nghiêng nghiêng một nỗi nhớ không tên

Nghiêng Nghiêng Nỗi Nhớ 
Có một không gian nào
Đo chiều dài nỗi nhớ?
Có khoảng mênh mông nào
Sâu thẳm hơn tình thương?
Thơ “ Ở hai đầu nỗi nhớ”


Em giờ ra sao? Rất vui hay đang buồn có khi nào trong phút giây em chợt nhớ đến anh”. Tôi vẫn thường nghêu ngao câu hát đó mỗi khi lòng mình đang nhớ về một ai đó? Không hẳn đó sẽ là người yêu mà có thể là thằng bạn thân, cô bạn cùng bàn hay là đứa em gái kết nghĩa….Những nỗi nhớ của tôi thường bất chợt, lúc mơ hồ, lúc lại như hiện ra trước mắt mình như vừa mới đây thôi. Đôi khi tôi nhớ một thứ rất bình dị như con mèo nhà hàng xóm buổi tối vẫn thường ghé qua chơi với con mèo nhà tôi, hay chỉ là cái cây hồi cấp 2 tôi trồng ở sân trường, đơn giản thôi nhưng không hiểu sao nhiều khi tôi lại nhớ nhiều đến vậy.

Nghiêng nghiêng một nỗi nhớ
nghieng nghieng noi nho

Hà Nội, một ngày đầu đông, có chút gió se lạnh và hương hoa sữa cuối mùa vẫn còn nồng nàn như muốn níu giữ chút thu cuối cho các đôi tình nhân yêu nhau thêm chút nữa, để cho ai đó đi xa còn vẫn nhớ da diết hương hoa sữa cuối mùa này. Một mình, ngồi trong quán cà phê trên đường Nguyễn Du, trên tầng 2 mà nhìn xa xăm và khuấy cốc cà phê đen đắng, sóng sánh từng giọt đắng nhớ nhung. Những lúc như thế này nỗi nhớ lại tự tìm đến với tôi nhẹ nhàng, và nhẹ nhàng. Nghiêng nghiêng nỗi nhớ về em.

Là khu ký túc xá sinh viên có chiếc ghế đá nơi mà tôi vẫn chờ em để hàn huyên trò chuyện. Là khu thư viện, chiếc bàn đấy vẫn còn giữ hình ảnh có hai người vẫn hay tới đó mỗi đợt ôn thi. Là lan can ngày mưa,tôi và em đưa tay hứng mưa mà thích thú như trẻ con. Nghiêng nghiêng, nỗi nhớ làm cho hàng cây hoa sữa mà mỗi buổi tối tôi đèo em đi học thêm về cũng nghiêng ngả theo thì phải. Cảm xúc nhiều, nỗi nhớ thì đầy lên, mà nghiêng nghiêng lúc nào mà ta không hay. Phải! Mọi thứ đều nghiêng nghiêng theo nỗi nhớ hết rồi, cây cối nghiêng, lan can nghiêng và kỷ niệm cũng nghiêng.
Nghiêng nghiêng một nỗi nhớ không tên
noi nho khong ten

Chiếc máy bay cũng chở theo nỗi nhớ này đến một nơi xa xăm, nơi không có mùa đông lạnh giá, đổi lại là những cơn mưa bất chợt đặc trưng của Sài Gòn. Nhớ khoảng trời xanh vời vợi ngày ấy, ngày em và tôi đi về phía không nhau. Vẫn nhắn tin nhiều, vẫn lo lắng quan tâm, vẫn nhớ cái nắm tay ấm áp ngày đông, vẫn nhớ về em rất nhiều. Đã đôi lần, uhm… em bảo tôi hãy quên em đi, bởi xa mặt thì sẽ cách lòng…

Em của tôi ơi, em có biết càng xa càng nhớ. Ngày xa em, tôi hay một mình, chơ vơ giữa chiều ngược gió, vẫn mỉm cười,tôi vẫn hi vọng em sẽ quay về. Tôi biết, tôi đã một mình lâu quá rồi, tôi biết là tôi thương rất nhiều. Hà Nội nghiêng hay là vì tôi đang nghiêng???

Hà Nội vẫn thế, vẫn đẹp và thơ mộng, thân thương. Ký túc xá vẫn thế, vẫn còn đó chiếc ghế đá nơi ta nắm tay nhau. Thư viện vẫn thế, vẫn bàn học nơi tôi luôn chờ em quay về.

Ly cà phê cạn, và ô kìa hoa sữa thơm hơn thì phải, nghiêng nghiêng nỗi nhớ những ngày đã xa.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét