Random Post

Thứ Sáu, 28 tháng 3, 2014

Cầu cho anh có người tình như em!

Cầu cho anh có người tình như em!


Chỉ còn biết đổ lỗi cho định mệnh nghiệt ngã và chua chát.

Ngày mai em đi lấy chồng! Anh muốn như­ vậy mà, và anh còn cầu mong cho em hạnh phúc nữa chứ! Em biết anh nói điều đó cũng thực lòng vì: “Ai lại cầu cho em bất hạnh bao giờ!” và anh còn nói rất rõ “khi nào em cần gì thì cứ tìm anh, anh sẵn sàng giúp đỡ em”. Ôi! Anh cao thượng là thế, sao em có thể có mất lời, dù chỉ một lời thôi, trách móc anh được cơ chứ...!

Cầu cho anh có người tình như em!


...Tối ấy trời mưa to đến thế, hình như có bao nhiêu nước chỉ chờ hôm đó mà trút xuống vậy. Mưa. dữ dằn quá! Mưa như­ muốn trót bỏ mọi oán hên, mưa như­ tức tưởi. Cái hàng hiên mọi khi sao rộng rãi là thế, mà hôm nay nó chật chội là vậy. Nước mưa tạt vào ướt hết áo em – Em thấy lạnh. Cái lạnh của nước mưa hay cái lạnh từ những điều anh nói!? Em chỉ biết xung quanh đất trời mù mịt tăm tối, hàng cây bên đường chao đảo. Tiếng sấm chát chúa. Chân em nh­ muốn khuỵ xuống... Ngày mai em không có anh ­? Em không thể tin được điều đó. Gương mặt đôn hậu ấy, cái nhìn thông minh ấy, ngày mai không còn là của em nữa ­? Đôi môi kia đã có lần em được ngắm rất lâu, rất lâu! Mà em cảm thấy nh­ có mùi hương quế.

Sao nó mềm mại và run rẩy đến thế còn bây giờ em nh­ một kẻ tội đồ bị phá quyết bởi chính đôi môi quyến rò ấy... Em vẫn nghe rõ, thật rõ tiếng anh: “Em hãy can đảm lên... Em sẽ hạnh phúc...”.

Anh! Anh bỏ em thật sao! “Anh không thể... gia đình anh...em hãy hiểu cho anh...mẹ anh...mẹ yêu thương anh lắm... Em đã... “Sao lúc ấy em thú nhận với anh, em không cảm thấy xấu hổ, mà giờ đay em cảm thấy bị xúc phạm đến thế. Anh không dám, không dám chấp nhận điều đó. Em thấy tiếc ­? Giá nh­ em không nói chuyện đó với anh. Sự trinh trắng của người con gái đáng gía biết bao, và em cũng thấy sự dũng cảm và chân thành của người con gái nh­ em rẻ mạt đến nhường nào?!


...!Trời vẫn mưa! Mưa to lắm... và cả nước mắt của em nữa! Em đã ân hận vì em đã thú nhận với anh ­? Có lẽ là không. Mà em cảm thấy lòng mình thật đau đớn. Bởi em mất anh. Bởi chưa bao giờ em thấy rõ lòng mình như thế. Em yêu anh biết bao!


... “Này em! Anh yêu em mà, dù em đã thế nào đi chăng nữa. Em quả là cô bé dũng cảm, nói với anh những điều mà nhiều cô gái không dám nói... Anh sẽ đền bù hạnh phúc cho em” ... Hơn lúc nào hết những lời nói đó lại rành rẽ đến thế. Anh biết không? Ngày mai em đi lấy chồng rồi. Chồng em là người đàn ông đã được “ân huệ” đầu tiên ấy. Chỉ có một điều em không yêu anh ấy.

Chẳng có thể trả lời... em sẽ hạnh phúc hay không! nhưng em vẫn phải phục tùng số phận nghiệt ngã không cho phép em lấy một người em yêu. Ngày mai em lên xe hoa! Em sẽ cố hình dung gương mặt ấy là anh, đôi môi ấy là của anh, và em sẽ cố nghĩ mọi cử chỉ của chồng em là của anh! Chỉ có thể như­ thế mà chồng em là của anh! Chỉ có thể như­ thế mà thôi! Bởi lẽ em không có sự lựa chọn nào khác.

Vĩnh biệt tình yêu

Anh thân yêu!

Hãy cho em gọi anh như thế! Hãy cho em gọi tên anh trong hơi thở và trái tim loạn nhịp của mình, hãy cho em gọi tên anh trong giấc mơ của em, hãy cho con tim em nhắc gọi một điều:Em yêu anh biết bao!

Ngoài kia phố xá đông ngoài em thấy vắng vẻ đến thế. Con đường chiều nay trải đầy nắng, bầu trời xanh cao trong trẻo, sao em thấy nó âm u làm vậy. Căn phòng rộng rãi mà em thấy ngột ngạt quá chừng. Trái tim em đang rỉ mái, nó không đập nh­ mọi ngày, nó không rộn ràng nh­ mọi khi, nó mệt mỏi và trị trệ. Nó thiếu hơi thở của anh. Trong nỗi vô vọng khốn cùng em vẫn thấy đâu đó có cái nhìn của anh hướng về mình. Người ta vẫn bảo yêu thì mù quáng, có lẽ đúng chăng? Anh đón nhận tình yêu nơi em chóng vánh đến nhường nào. Anh chia tay với nó vội vàng đến như vậy để lại mình em lẻ loi và đau đớn đến tột cùng. Em bẽ bàng trong nỗi cô đơn. Em khép mình vì sự mặc cảm, để rồi về đêm, em lại trào lên nỗi nhớ nhung đến khắc khoải. Đó có phải là tình yêu không anh. Tình yêu giúp người ta lớn hơn lên, trưởng thành hơn và cũng cay đắng hơn! Giá chúng mình không gặp nhau, em sẽ an phận với một người chồng chung thủy. Giá chúng mình không hẹn hò ở gốc phượng vĩ lá cây là lá mặt nước, thì có lẽ em cũng chẳng có tâm trạng xót xa đến quặn ruột như thế này. Anh ơi! Hãy cho em gọi một lần đúng tên gọi của tình yêu! Nỗi nhớ của tình yêu! Và em nhấm nháp nó, nh­ nhấm nháp vị cay của rượu, vị mặn mùi của sự chia ly.

Dù thế nào đi chăng nữa em vẫn luôn mong anh có một người tình như em đã yêu anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét