Tôi vẫn nhớ!
Tình yêu đôi khi thật khó hiểu và nó chẳng tuân theo một chu kỳ hay định luật cảm xúc nào cả. Có lúc thì chẳng vấn vương hay bận tâm tới một ai đó nhưng lại có lúc nhớ đến quay quắt một bóng hình. Và con người ta chỉ kịp nhận ra mình đã yêu khi đánh mất những tình cảm gần gũi bên mình lúc đó. Để rồi phải hối tiếc, để rồi phải buồn, phải nói giá như…. Chuyện tình tôi cũng như vậy.5-10-2010
Không biết có một thứ tình cảm nào đó thúc giục tôi thăm lại ngôi trường cấp 3 ngày xưa, hình như tôi muốn trở về cái thời áo trắng vừa mới rời xa mình.
Sân trường lúc này tràn ngập những giọt nắng thủy tinh sáng lấp lánh trong những ánh mắt, những đôi môi, những bàn tay… Sự hân hoan vui đùa giờ ra chơi của các cô cậu học trò , trên ghế đá, hàng cây, hay góc sân trường. Bóng hình đó, là em, cô nữ sinh đã dành tình càm đầu đời cho tôi lúc tôi còn học lớp 12. Bây giờ em đã là học sinh cuối cấp, đã trường thành hơn ngày xưa đó. Em! Lúc này tôi chỉ biết gọi thầm bên em. ĐI cùng em lúc này là cậu bạn, những cử chị ngại ngùng nhưng thể hiện sự quan tâm về nhau làm tôi hiểu được, em đã quên đi tôi, và dành tình cảm cho một người khác.
anh van nho em |
Thấy em cười vui bên người khác mà sao nghe lòng mình nhói lên. Tôi mỉm cười chua xót. Lời em nói ngày ấy bên tại”Rồi 1 ngày anh sẽ nhận ra anh đã đánh mất em và em mong khi đó anh sẽ cười”. Em nói đúng. Anh đã đánh mất em thật rồi nhưng thực sự bây giờ khóe mắt anh cay cay. Uh em hạnh phúc, uh ta không thuộc về nhau. Uh anh vẫn nhớ!
Nguồn:
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét