Random Post

Thứ Bảy, 18 tháng 1, 2014

Hát ngu ngơ và nhớ….

SẮC NHỚ

(Thơ Nguyễn Liên Châu)

Bầy sẻ cũ đã lìa xa mái phố
Mây trắng giờ tụ xám lặng hiên xưa
Tôi trở lại.Hát ngu ngơ và nhớ
Những tháng ngày ngồi ngóng một cơn mưa

Hoa vẫn nở nhưng sắc vàng đã nhạt
Dòng thư yêu cũng nhoè mực lâu rồi
Cỏ ngượng ngập cố níu màu xanh lại
Ngậm ngùi ai thả sợi khói lên trời

Biết bao giờ bàn tay nhau chạm lại
Dù nhẹ thôi cung phách bản đàn xưa
Em đã xa… nghĩa là không trở lại
Để hiên tôi rơi rụng những âm thừa

Tôi trở lại…Hát ngu ngơ. Và nhớ
Ánh đèn vàng ấm áp suốt mùa thi
Không có em mỗi mình tôi tựa cửa
Phía hoàng hôn tím ngắt bóng chiều đi

Bầy sẻ cũ đã cùng em đi mất
Hiên xưa thèm đến khát một lời chim
Tôi lặng lẽ thả khói vào mây xám
Nhận ra hoa vàng sắc nhớ im lìm.


Hát ngu ngơ và nhớ….

Bài thơ đi từ cảm thức không gian đến cảm thức thời gian không còn hiện hữu. “Bầy sẻ cũ đã lìa xa mái phố” còn tôi thì” trở lại” . Tôi trở lại như thể đã tìm thấy ngày ấy trong “những tháng ngày ngồi ngóng cơn mưa” nhưng tôi chợt vỡ òa:
“Hoa vẫn nở nhưng sắc vàng đã nhạt
Dòng thư yêu cũng nhoè mực lâu rồi
Cỏ ngượng ngập cố níu màu xanh lại
Ngậm ngùi ai thả sợi khói lên trời”
Hát vu vơ và nhớ….
Hát vu vơ và nhớ….

Tôi đi trong nỗi khát khao tìm lại mình nhưng không thể vì không gian thì còn đó nhưng thời gian thì có trở lại bao giờ. Như muốn phá vỡ quy tắc muôn đời của vũ trụ cỏ thay tôi “cố níu màu xanh lại” nhưng cỏ ngượng ngập nên ai đó phải ngậm ngùi “thả sợi khói lên trời” trong nỗi cô đơn.

Em giờ như thời gian”đã xa nghĩa là không trở lại”. Thế mà sao tôi vẫn cứ khát khao hoài. Nỗi khát khao tưởng chừng như rất nhẹ, rất mọng manh nhưng lại không thực hiện được. Dư âm của thời gian trong quá khứ làm cho con người ta day dứt làm sao! Dư âm ấy được tái hiện bằng ký ức, không còn cách nào khác nên ”hiên tôi rơi rụng những âm thừa”. Thời gian và không gian tôi đang đứng so với ngày xưa đã là cuộc bể dâu rồi, đừng nói chi đến tâm tư em và tôi sau bao năm xa cách, ước được chạm tay mãi chỉ là điều mong ước mà thôi.

Biết là trở lại ”hát ngu ngơ và nhớ” cũng chỉ làm cho nỗi cô đơn của tôi dày thêm nhưng tôi vẫn muốn trở lại. “Trở lại” như thể hoài niệm đã là thói quen không thể mất của con người. Như thể đã là con người thì phải sống với không gian trong quá khứ, dù chỉ một phút thôi, con người được sống với thời thân thương cũ cũng đủ làm cho họ giàu thêm rất nhiều. Nếu có phải chịu đựng nỗi cô đơn thì điểm sáng của thời gian trong quá khứ đã góp phần an ủi họ. Tình yêu thì đã đi xa nhưng”Sắc Nhớ” thì vẫn còn đọng lại.
“Bầy sẻ cũ đã cùng em đi mất
Hiên xưa thèm đến khát một lời chim
Tôi lặng lẽ thả khói vào mây xám
Nhận ra hoa vàng sắc nhớ im lìm.”

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét