Tớ nhớ cậu, thực sự rất nhớ….
Tớ nhớ cậu, chỉ đơn giản là nỗi nhớ, thế có được không? Có đúng không? Thực sự tớ rất muốn nhắn tin như thế cho cậu nhưng tớ không đủ can đảm và tự tin cậu ạ. Tớ sợ, sợ rằng tớ đang ngộ nhận, sợ rằng sẽ chẳng đi đến đâu và sợ sẽ làm tổn thương cậu, người đã giúp tớ chữa lành vết thương, tưởng rằng như không bao giờ có thể lành.
Thời gian qua, tớ đã quá vô tâm, quá ích kỉ, tớ chỉ biết đến cảm xúc của mình, khó chịu với nó, hằn học với người với đời, tớ tham lam và nhẫn tâm, coi cậu là thùng rác không đấy cho mọi bực dọc, đau thương của tớ, không để ý rằng tớ đang chuyển giao những nỗi đau của tớ sang cậu. Cuộc đời quá bạc với tớ, và những người cậu thân thiết của tớ, nó làm tớ mất dần đi niềm tin vào cái thứ gọi là tình yêu. Tớ dần trở nên vô cảm, cảm thấy nực cười và chua chat khi ai đó ngỏ lời với mình. Cảm xúc của cậu tớ cố tình bàng quang, nói đúng hơn, tớ không biết nên hiểu và nên tin thế nào cho đúng. Nên tất cả những gì tớ có thể làm là ngây ngô như một đứa cậu vô tâm. Thấy cậu buồn tớ muốn an ủi và động viên cậu không biết rằng nỗi buồn đó khi nguyên do chính là tớ vậy mà tớ trách móc dân dỗi khi cậu không chịu chia sẻ, thay vì an ủi có lẽ tớ đã làm cậu buồn hơn.
Tớ nhớ cậu, biết không? |
Thời gian qua, tớ đã quá vô tâm, quá ích kỉ, tớ chỉ biết đến cảm xúc của mình, khó chịu với nó, hằn học với người với đời, tớ tham lam và nhẫn tâm, coi cậu là thùng rác không đấy cho mọi bực dọc, đau thương của tớ, không để ý rằng tớ đang chuyển giao những nỗi đau của tớ sang cậu. Cuộc đời quá bạc với tớ, và những người cậu thân thiết của tớ, nó làm tớ mất dần đi niềm tin vào cái thứ gọi là tình yêu. Tớ dần trở nên vô cảm, cảm thấy nực cười và chua chat khi ai đó ngỏ lời với mình. Cảm xúc của cậu tớ cố tình bàng quang, nói đúng hơn, tớ không biết nên hiểu và nên tin thế nào cho đúng. Nên tất cả những gì tớ có thể làm là ngây ngô như một đứa cậu vô tâm. Thấy cậu buồn tớ muốn an ủi và động viên cậu không biết rằng nỗi buồn đó khi nguyên do chính là tớ vậy mà tớ trách móc dân dỗi khi cậu không chịu chia sẻ, thay vì an ủi có lẽ tớ đã làm cậu buồn hơn.
Gần đây, những cuộc nói chuyện giữa chúng ta thưa dần đi, sự vô tư hồn nhiên cũng phai dần. Có thể là cố tình lơ nhau, cũng có thể là không muốn nói chuyện với nhau. cậu chắc cũng đã mệt mỏi nhiều và buồn nhiều về tớ có đúng không? Thực sự tớ đã nghĩ như thế này thật tốt, tốt cho cả hai. Là cậu bè bình thường thì không nên nói chuyện quá thường xuyên, quan tâm nhau quá thường xuyên. Đúng vậy, cậu đang làm rất tốt vai trò của một người cậu rồi, tớ cũng phải hoàn thành đúng vai trò cậu của cậu. Mọi thứ diễn ra như đúng mong muốn của tớ, đáng lý ra tớ phải vui, phải hài lòng mới đúng, trớ trêu thay dù có gồng mình cười đùa đến mức nào đi nữa, sau đó tớ lại thấy buồn và tớ nhớ cậu.
Tớ nhớ cậu, tớ đã rất sợ khi nhận ra sự thật này, tớ cố gắng cuốn tâm trí mình vào công việc, vào những cuộc vui khác, không dám thức khuya vì sợ sẽ lại nghĩ đến nó, không dám đi cà phê một mình nữa, không dám ở một mình và cũng không dám để đầu óc mông lung thư thái. Tớ sợ cậu à. Nhưng phải làm sao đấy khi nỗi nhớ trong tớ ngày một lớn lên mỗi khi chiếc điện thoại rung tim tớ lại khẽ loạn nhịp dù đã dặn lòng không phải là của cậu. Mỗi khi cậu online tớ lại vội vàng tắt cửa sổ chat mà không để ý rằng khóe mắt đã cay cay từ lúc nào. Tớ là một đứa con gái quá đỗi tầm thường và hèn nhát, cậu xứng đáng với một người con gái tốt hơn tớ rất nhiều. Thời gian trôi đi, mọi thứ sẽ trở thành quá khứ, ở nơi đó liệu trái tim cậu đã bình yên.
Cảm ơn và xin lỗi cậu của tớ.
Tình yêu giữ kín trong tim |
Cảm ơn và xin lỗi cậu của tớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét