Random Post

Thứ Bảy, 8 tháng 3, 2014

Em mất anh thật rồi sao?

Em mất anh thật rồi sao?

Anh yêu của em!


Anh ơi! Cho phép em được gọi như­ vậy nhé vì dẫu sao chúng mình đã một lần yêu nhau. Tình yêu đầu làm sao em quên cho được.

Ngày ấy anh còn nhớ không? Chúng mình đã quen nhau thật tình cờ. Cũng buổi tối hôm đó trái tim em bắt đầu dao động những nhịp đập kỳ lạ. Không biết đêm ấy anh có ngủ được không. Còn em cứ mãi thao thức nghĩ tới anh và em chợt nhận ra mình đã lớn.

Những ngày sau đó em gặp anh nhiều hơn. Anh hay đến chơi nhà em, nhìn em với ánh mắt kỳ lạ, những lúc anh nói chuyện với bố mẹ em, em thường giả vờ học bài để nghe trộm. Bố mẹ em rất quý anh, cho anh chơi với em và dạy em học. Lúc ấy em cứ nghĩ mãi không hiểu tại sao anh lại đến chơi với em - một con bé trán dô, tóc đuôi bò vàng hoe, lúc nào cũng “chân chim” gánh hai xô nước chạm đất?

Anh đối với em thật là không giống nh­ những người bạn trai ở lớp. Anh đã làm cho em biết xấu hổ biết soi gương và mặc quần áo gọn hơn. Vì anh mà bao lần em sơ ý, hỏng việc để đến nỗi bị mẹ em mắng. Em đã giận anh dỗi anh, nhưng anh vẫn đến với ánh mắt hiền từ mà em không bao giờ có thể quên được. Vắng anh một ngày, em chợt thấy buồn, thấy nhớ nhớ vì thiếu bóng dáng anh

Rồi chúng mình thân nhau, anh thường đưa. đón em đi học, đi sinh nhật bạn. Anh hay kể chuyện cho em nghe - những câu chuyện mà cho đến tận bây giờ em vẫn nhớ như in. Và em yêu anh từ lúc nào em cũng không biết nữa. Giữa hai chúng mình đã có biết bao kỷ niệm đẹp đẽ, em đã từng ước ao dệt mộng cho tương lai. Có lần liều lĩnh, anh đã hôn em, anh còn nhớ không? Lần ấy em đã không phản đối nhưng sờ sợ.

yêu anh thật nhiều
yêu anh thật nhiều
Em đã run lên trong nhịp của trái tim chúng mình. Cái cảm giác đó cho đến tận bây giờ em vẫn không sao quên được. Chúng mình đã yêu nhau biết bao, thế mà nhiều lúc lại hiểu nhầm nhau. Suốt hai năm chúng mình hết giận rỗi lại thương. Có những lúc em đã ngập tràn trong hạnh phúc vì yêu và được yêu - một tình yêu trong trắng và hồn nhiên. Giá như em đừng quá mù quáng và đừng qóa yêu anh!

Chính vì sợ mất anh, em đã không muốn cho anh đi học. Anh đi rồi, em càng yêu anh và nhớ anh nhiều hơn. Vậy mà chỉ một lần gặp anh đèo bạn gái, em đã giận anh, không cho anh một cơ hội nào để giải thích. Em đã ghen một cách mù quáng, em tránh mặt anh, mặc cho anh đau khổ, mặc cho anh dày vò bứt dứt. Em rất đau đớn khi thấy anh gày rộc đi nhưng không? Có những lúc em muốn chạy ra ôm lấy anh mà khóc cho hết tủi hên, song lòng tự ái vô cớ cứ dâng lên, em đã không đủ can đảm để làm như vậy. Em kết bạn với người khác để trêu tức anh, nhưng anh ơi, điều đó chỉ làm cho em đau khổ mà thôi.

Có lẽ anh đã hết kiên nhẫn đúng vào lúc em cần anh nhất. Anh đã bỏ đi, anh đã không kéo em ra khỏi cơn u mê và anh không tìm em nữa. Em đau đớn biết nhường nào, chẳng lẽ anh không biết sao?

Thời gian trôi đi, anh và em cùng lao vào học. Em đã thi đỗ đại học. Anh đã tha thứ cho em và đến chúc mừng em. Anh đã hẹn gặp em trước hôm em lên trường. Em đã đến chỗ hẹn đợi mãi mà anh không đến. Em nghĩ rằng anh đã nói dối em và em bỏ về. Em đâu có ngờ rằng sự thiếu kiên nhẫn của em đã khiến chúng ta phải chia tay mãi mãi. Em phải trả giá quá đắt cho sự nông nổi của mình. Suốt đêm đó em đau khổ, dằn vặt, em linh cảm thấy giữa hai chúng ta không còn cơ hội gặp nhau nữa...

em mất anh thật rồi
em mất anh thật rồi
Đúng là như vậy, điều linh cảm của em đã thành hiện thực. Hôm nay nhận được tin anh lấy vợ, em vẫn chưa hết bàng hoàng. Và bây giờ em mới biết hôm ấy vì một việc bận nên anh đã đến muộn. Ôi! Sao em lại hiếu thắng và ngốc nghếch đến thế! Em không trách anh mà chỉ giận bản thân mình. Hãy tha lỗi cho em anh nhé! Em mất anh thật rồi sao? Có phải là em đang mơ? Không, không phải là em không yêu anh nữa, có phải không anh?

Hãy tha lỗi cho em anh nhé! Em chỉ xin anh đừng quên rằng có một con bé trán dô, tóc hoe vàng mà anh đã từng yêu và đặt nụ hôn đầu tiên trên môi nó.

Yêu anh nhiều.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét